LLTS – Chương 73


Bạch Kiều Kiều nói chuyện với hệ thống trong đầu, Hạt Hoài Ngọc trốn một bên không nghe thấy, nhưng Đỗ Thương Sinh đều nghe rõ ràng.

Tiểu quốc sư cũng cảm giác được, tân đế nhíu mày, khí tràng trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn có mấy phần nham hiểm đáng sợ.

Nhưng lúc tân đế cúi đầu đối diện với cậu, tất cả cảm giác vừa rồi đều tiêu tan, Đỗ Thương Sinh nhìn tiểu quốc sư, mặt mang ý cười, giọng nói cũng dịu dàng: “Đừng sợ, nữ nhân này không được sống lâu nữa đâu.”

Ta không sợ mà…

Hạt Hoài Ngọc không hiểu ý tân đế, nhưng mà vẫn gật đầu, không có phản đối.

Hai người nhìn Bạch Kiều Kiều nhấc chân bước qua Công Tôn Tình trên mặt đất, thoải máu duỗi người, xoa xoa cánh tay.

Đỗ Thương Sinh hôm nay gặp không ít người làm nhiệm vụ, lòng anh có tâm sự, cũng không có tâm trạng tiếp tục đi dạo, định đưa tiểu quốc sư về trước, sau đó một mình về cung.

Trên đường về, trong xe chỉ có mình Đỗ Thương Sinh, anh tự hỏi về những lời Bạch Kiều Kiều nói, bắt đầu suy đoán: “OOC ngươi nói xem, hệ thống của Bạch Kiều Kiều nói thế giới này là nguyên tác? Cho nên đây là một thế giới trong sách?”

OOC đương nhiên cũng đã nghĩ tới vấn đề này, Đỗ Thương Sinh vừa dứt lời, trong đầu liền nghe lời đáp lại.

“Từ những gì mà Bạch Kiều Kiều với hệ thống của ả ta nói, xem ra không sai.” OOC nói tiếp: “Mà đây chính là thế giới chủ hệ thống nơi tập hợp mỗi tiểu thế giới, nơi thời không đan xen, không gian từ trường hỗn loạn, rất dễ để những người làm nhiệm vụ khác chen vào. Nhưng mà…Cũng không thể loại trừ trường hợp nó có nội dung trùng lặp với một thế giới trong bộ tiểu thuyết nào đó.”

OOC chép miệng một cái: “Dù sao trên thế giới này, cũng chỉ có bấy nhiêu nội dung kịch và tính cách thiết lập, làm sao có thể khác nhau hoàn toàn chứ.”

Đỗ Thương Sinh nhíu mày: “Cho dù có nội dung gần giống nhau, cũng không có khả năng họ tên nhân vật đều giống. Hơn nữa hệ thống của Bạch Kiều Kiều cũng thể hiện ả ta có thể điều tra thân phận của những nân vật có tên trong tiểu thuyết.”

Lại như Hạt Hoài Ngọc, đã thay quần áo phổ thông, lại còn che mặt, Công Tôn Tình cũng không biết được thân phận Hạt Hoài Ngọc, Bạch Kiều Kiều thì vừa liếc mắt dã nhận ra.

Đây tuyệt đối không thể dùng “đều là thế giới cổ đại” để giải thích được.

Vừa nãy tiểu quốc sư vẫn còn ở đây, dựa trên tuổi tác của cậu luôn khiến Đỗ Thương Sinh cảm thấy cậu là đứa trẻ, cho nên vẫn luôn duy trì ôn nhu. Hiện tại tiểu quốc sư đã về phủ, anh cũng không cần hiền lành giả tạo nữa.

Sắc mặt Đỗ Thương Sinh trầm xuống, bầu không khí trong xe lạnh đi mấy phần, OOC run rẩy cả người, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Lão, lão đại làm sao vậy hả?”

Đỗ Thương Sinh cười lạnh: “Còn không định nói thật ?”

Hệ thống trong đầu anh nháy mắt yên tĩnh lại, Đỗ Thương Sinh cũng không vội vã, mặt không thay đổi nhìn ngoài cửa sổ, lẳng lặng thưởng thức sinh hoạt nhân sinh thường ngày ở cổ đại. Chờ xe ngựa gần đến cửa cung, OOC rốt cục mới mở miệng lần nữa.

OOC lắp vắp nói, âm thanh cẩn thận từng li từng tí: “Được rồi lão đại, ta ăn ngay nói thật, thế giới này đúng là không phải thế giới bình thường.”

Đỗ Thương Sinh khoát tay lên cửa sổ xe xoa xoa ngón tay, chờ nó nói tiếp.

Hệ thống đã cùng Đỗ Thương Sinh chạy tới chạy lui hơn chín mươi thế giới, đương nhiên nó có thể thông qua những động tác nhỏ hiểu được tâm tình của ký chủ.

Thấy Đỗ Thương Sinh không nói tiếng nào bắt đầu híp mắt xoa ngón tay, liền cảm thấy không ổn, âm thanh càng run hơn, lúc nói chuyện còn phát ra tiếng xẹt điện.

OOC huhu hai tiếng, tội nghiệp nói tiếp: “Thật ra ta cũng không muốn mà, là do chủ hệ thống yêu cầu, bảo ta không được tùy tiện nói cho ký chủ, trừ khi ký chủ phát hiện. Với lại…” OOC tủi thân nói: “Chúng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi có áp lực gánh vác trách nhiệm.”

Không quan tâm âm thanh của nó dáng thương đến cỡ nào, Đỗ Thương Sinh vẫn lạnh lùng trước sau như một: “…Nếu bây giờ ngươi không nói thật, ta mới có gánh nặng trong lòng.”

OOC bị anh nói đến nghẹn lời: “Được rồi, ta nói.”

“Thật ra là —” OOC mở miệng nói: “Thế giới này không chỉ là điểm mà các tiểu thế giới tụ họp, nó còn là nơi tụ họp của các không gian thứ nguyên khác nhau. Nơi ngươi tiến vào gọi là thế giới nhiệm vụ, thật ra cũng không phải là một tiểu thế giới đang tồn tại trên trái đất, càng không phải là thế giới xuất phát từ tiểu thuyết, trò chơi hay hoạt hình gì cả, mà là thế giới dị nguyên do chủ hệ thống sáng tạo ra.”

“Chúng nó đều là kết quả khi không gian thứ nguyên chia lìa, mỗi thế giới đều là thời không song song, không phân chia lớn nhỏ, chỉ có thế giới phẳng, thế giới lập thể, thế giới đa chiều. Tất cả đều là thế giới song song, mà thế giới chúng ta đang ở là trạm trung chuyển của những thế giới đó, tất cả thế giới lập thể đều là từ thế giới này phân liệt ra. Ngay cả thế giới cổ đại Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh của các ngươi cũng là thế giới mới từ thế giới này.”

Nghe hệ thống nói xong, nghĩ trước đây mình luôn cho rằng những hệ thống mà thế giới đưa mình đến đều là thế giới hư cấu giả tưởng, quả thực là sai lầm.

Thế giới quan lần nữa được định nghĩa lại cũng không thể quấy nhiễu suy nghĩ của anh.

*Kiwi: Giải thích một chút chỗ này.

Trước giờ ĐTS cho rằng những thế giới mình đi qua đều là thế giới hư cấu, có thể là trong một cuốn sách, phim hoặc trò chơi. Đây xem như à những thế giới phụ sinh ra từ thế giới chính (trái đất), ý là đi chơi chơi thôi.

Nhưng thật ra tg không phân chia lớn nhỏ/ chính phụ mà tất cả đều là không gian song song diễn ra cùng nhau. Thế giới lần này là nơi giao nhau của tất cả thế giới song song.

Đỗ Thương Sinh chậm rãi mở miệng, hỏi vấn đề mình muốn biết nhất.

“Vậy, tiểu quốc sư thì sao?” Thân phận của cậu là gì?

Có thể ở một nơi được xem như là “cơ thể mẹ” của tất cả thế giới, đảm nhận đứa con số mệnh, thân phận của Hạt Hoài Ngọc, không đơn giản chỉ là đứa con của trời đi.

OOC trả lời nghi ngờ của anh: “Hạt Hoài Ngọc đúng là đứa con số mệnh ở thế giới này, thé nhưng…cậu còn là nguyên mẫu đưa con số mệnh của hết thảy thế giới khác. Mỗi thế giới đều có cấu tạo giống nhau: Không gian, nhân vật chính, manh mối nhân vật và đứa con số mệnh.. Thế giới này thật ra là khuôn mẫu, còn Hạt Hoài Ngọc là đại diện cho tất cả đứa con số mệnh.”

“Trong nội dung câu chuyện, Hạt Hoài Ngọc vì hoàng đế Tần Miện đã chết, miễn cưỡng chống đỡ Tần quốc được mấy năm, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn nước mất, bản thân hi sinh. Đây là vì giữ cho những thế giới khác cân bằng, nội dung câu chuyện ở đây vô hạn tuần hoàn, chỉ có tâp hợp đủ tất cả số mệnh của tiểu quốc sư bỏ mình trong thiên địa, từ trên người tiểu quốc sư bỏ ra số mệnh dư thừa, mới có thể phân tán đến những thế giới khác.”

OOC nói rất loạn, bản thân nó cũng nhận thức được, vì vậy đổi cách nói dễ hiểu hơn: “Lấy một ví dụ, đứa con số mệnh của thế giới khác cũng sẽ chết, nhưng họ sẽ không ảnh hưởng đến Hạt Hoài Ngọc. Nhưng nếu Hạt Hoài Ngọc tử vong, tất cả thế giới khác đều sẽ không có đứa con số mệnh, bởi vì không còn Hạt Hoài Ngọc cung cấp số mệnh cho họ.”

Nói đến chỗ này, Đỗ Thương Sinh đã hoàn toàn hiểu ý của hệ thống.

Đứa con số mệnh của thế giới trung tâm, là hóa thân của toàn bộ thế giới. Nếu như không có đứa con số mệnh, toàn bộ thế giới sẽ không thể hoạt động, dẫn đến thế giới đổ nát.

Đỗ Thương Sinh nghe xong “lời nói thật” này, tâm tình đúng như hệ thống đã dự kiến trước, “tràn đầy gánh nặng trong lòng”, anh nhìn toa xe chở người đi đường, tâm trạng phức tạp: “Cho nên nói, nếu như ta, không thể hoàn thành nhiệm vụ cản trở người khác lấy đi thân phận đứa con số mệnh ở thế giới này, để người khác làm hại Hạt Hoài Ngọc, hoặc khiến cậu ấy chết, mỗi thế giới khác đều sẽ đổ nát?”

Nếu như OOC có thực thể, hiện tại nó sẽ gật đầu như gà mổ thóc: “Lão đại, ngươi nói quá đúng rồi! Nhưng mà ngươi yên tâm, dù đứa con số mệnh tử vong thế giới này cũng sẽ không lập tức đổ nát, chỉ là thiên tai nhân họa xảy ra không ngừng, dẫn đến tinh cầu dần dần biến mất. Mà thời gian trước khi nó biến mất, đủ cho ngươi đi đến thế giới mà ngươi muốn, bình an sống hết đời.”

Đỗ Thương Sinh nghe xong không có gì để nói: “…” Thầm nghĩ mày thật là biết an ủi người.

Nhưng mà đã nói nhiều như vậy, vấn đề ban đầu của Đỗ Thương Sinh vẫn chưa được giải đáp: “Cho nên, hệ thống từ những thế giới khác cũng hiểu rõ về tầm quan trọng của thế giới này, thậm chí còn biết rõ nội dung của thế giới này? Nếu như vậy sao những người làm nhiệm vụ kia tại sao còn muốn tổn thương Hạt Hoài Ngọc, cướp đoạt số mệnh của đứa con số mệnh? Bọn họ không sợ thế giới hỏng mất?”

OOC cũng nghi ngờ: “Thành thật mà nói, ta cũng không biết.”

“. . .”

OOC: “Bên trong sổ tay của hệ thống không có tài liệu liên quan.”

Đỗ Thương Sinh: “…”

Anh suy nghĩ một chút, bỗng nên có suy nghĩ kỳ diệu. Bạch Kiều Kiều có thể hút hệ thống của Công Tôn Tình, có thể xem như là hệ thống của Bạch Kiều Kiều hút hệ thống khác đồng thời chuyển hóa năng lực của người khác thành của bản thân để sử dụng, nếu như vậy: “Có phải bởi vì, bọn người như Bạch Kiều Kiều có thể đem số mệnh trên người tiểu quốc sư chuyển thành của mình.”

OOC thuận theo ý Đỗ Thương Sinh, nói ra câu sau cùng: “Sau đó trở thành đứa con số mệnh.” OOC gấp đến độ phát ra âm thanh dòng điện hỗn loạn: “Nhưng mà dù ả trở thành đứa con số mệnh, nhưng cuối cùng vì nước hi sinh cũng chỉ có Hạt Hoài Ngọc. Tiểu quốc sư không còn giá trị số mệnh, thế giời này không thể khởi động lần nữa, vô hạn tuần hoàn cũng sẽ gián đoạn.”

Đỗ Thương Sinh lắc đầu, “Còn có một loại khả năng.”

Anh nói: “Bạch Kiều Kiều sẽ không hoàn toàn hấp thu số mệnh của tiểu quốc sư, như vậy sau khi quốc sư bỏ mình, vẫn sẽ có số mệnh để phân tán cho những thế giới khác, mà giá trị số mệnh giảm mạnh, như vậy cũng không ảnh hưởng đến thế giới khác. Mà Bạch Kiều Kiều thân mang số mệnh cao nhất, đến bất cứ thế giới nào, dù là đứa con số mệnh cũng không sánh bằng Bạch Kiều Kiều.”

Ả có thể đến bất cứ thế giới nào xưng vương xưng bá.

OOC im lặng, bởi vì kết quả nó suy ra, không khác với Đỗ Thương Sinh.

“Hơn nữa, tiểu quốc sư vì số mệnh không đủ, còn phải phân giá trị số mệnh, dẫn đến số mệnh hao tổn, mỗi lần tuần hoàn, sẽ sống thảm hơn so với lần trước.”

Đỗ Thương Sinh nghe đến đó, sắc mặt đã triệt để đen.

Anh nhớ đế đôi mắt óng ánh kia của tiểu quốc sư, ngực như bị người ta bóp chặt, bị đè nén nói không ra lời.

Rất kỳ lạ, rõ ràng mới gặp không bao lâu, nhưng lại có một loại yêu thích khó nói với Hạt Hoài Ngọc. Hạt Hoài Ngọc quả thật như dựa theo sở thích của anh mà lớn lên, chỗ nào cũng khiến anh yêu thích.

Mà Đỗ Thương Sinh lại nghĩ đến vấn đề về thế giới này, mỗi lần Hạt Hòa Ngọc chết, thế giới lại bắt đầu tuần hoàn, Hạt Hoài Ngọc sẽ lại một lần hi sinh vì tổ quốc.

Quả thật là công cụ tiếp tế vô hạn cho thế giới khác.

Mặc dù biết mỗi lần luân hồi, Hạt Hoài Ngọc đều không còn ký ức, nhưng Đỗ Thương Sinh vẫn thấy khó chịu không nói nên lời.

Anh thấp giọng hỏi hệ thống: “Nếu như ta có thể xử lý Bạch Kiều Kiều, có thể thay đổi kết cục tiểu… Hạt Hoài Ngọc hi sinh cho tổ quốc không?”

OOC đưa ra đáp án cực kỳ chính thức: “Không thể.”

OOC nói: “Quỹ tích của thế giới này đã được sắp xếp từ đầu. Tần quốc diệt, quốc sư hi sinh, nội dung vở kịch không có cách nào thay đổi.”

Đỗ Thương Sinh không nói nữa, trên thực tế anh không còn tâm tình nói chuyện.

Anh nhín ra cửa sổ, tay vỗ vỗ màn xe, mím môi không lên tiếng nữa.

Xe ngựa đã đến hoàng cung, một khắc trước khi qua cửa, Đỗ Thương Sinh bỗng nhiên phất tay, phu xe lập tức dừng lại.

Anh hướng về phía thị vệ bên ngoài vung tay, lạnh nhạt nói: “Đến phủ quốc sư.”

Nếu như tất cả kịch bản đều được định sẵn, anh hiện tại muốn trong lúc đã xác định được nội dung che chở tiểu quốc sư bên người.


Hạt Hoài Ngọc đang sai người trong phủ chuẩn bị thức ăn, không ngờ xe ngựa của tân đế bỗng nhiên vòng vào, làm cậu trở tay không kịp.

Chờ tiểu quốc sư bị nửa lừa nửa kéo lên xe ngựa, còn mang theo mấy rương quần áo, cuối cùng còn bị xếp vào Càng Thụ điện ở gần tẩm cung hoàng đế nhất, cả người đều dại ra.

Đỗ Thương Sinh rút lò sưởi tay từ trong lòng cậu ra, cẩn thận từng li từng tí một đặt nó ở đầu giường của tiểu quốc sư: “Trẫm có dự cảm, gần đây bên người tiểu quốc sư không yên ổn, vì lý do an toàn, quốc sư vẫn nên ở tạm trong cung đi.”

Hạt Hoài Ngọc phát hiện, xưng hô tân đế đôi với mình đã từ Thượng công trở lại thành quốc sư, không rõ do tân đế đang có tâm trạng tốt hay là vi lo lắng chuyện khác, không dám mở miệng dò hỏi, liền hấp háy mắt gật gật đầu, cực kỳ nghe lời mà đáp lại Đỗ Thương Sinh.

Một giây sau, Hạt Hoài Ngọc cũng cảm giác được trên đầu mình chìm xuống, bàn tay của tân đế ở trên đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa.

Lời nói ra vô cùng ôn hòa: “Ngươi có cái gì muốn liền nói với ta, ta giúp ngươi thu xếp.”

Đến tự xưng hoàng đế cũng không cần.

Mặt nạ trên mặt Hạt Hoài Ngọc đã lấy xuống, âm thanh nhỏ đến nổi sắp không nghe được, trên khuôn mặt đẹp đẽ có thêm hai vệt hồng: “Những gì thần cần, hoàng thượng đều chuẩn bị hết rồi.”

Tiểu quốc sư nói xong, ánh sáng trong mắt càng thêm rực rỡ, Đỗ Thương Sinh nhìn đôi mắt đào hoa kia, trong nhất thời thậm chi không muốn thu tay, lúc anh thu tay lại, không nhịn được trượt xuống bên má tiểu quốc sư, cảm thụ một chút cảm giác mềm mịn.

OOC lập tức rầm rì hai tiếng: “Phi, lão sắc lang!”

Đỗ Thương Sinh: “…” Khụ khụ.

Anh làm bộ không nghe thấy âm thanh của hệ thống, dẫn tiểu quốc sư đi dùng bữa tối, sau đó tự mình an bài cho cậu đi ngủ, mới một mình quay về tẩm cung.

Mấy ngày hôm sau, Đỗ Thương Sinh xử lý xong tấu chương sẽ dẫn tiểu quốc sư loanh quanh ngoài cung, sử lý sương sương sáu kẻ ngoại lai xâm lấn.

Đỗ Thương Sinh tính số lượng kẻ xâm lấn đã gặp, cảm thấy thế giới này bị xuyên đến hư rồi. Khắp nơi đều là hệ thống đâu đâu cũng có người làm nhiệm vụ.

Cũng may nhóm người gặp phải gần đây đều là hệ thống cấp thấp, thậm chí còn mới sản xuất, cơ hồ không có năng lực, còn phải trông đợi kí chủ làm nhiệm vụ để cung cấp năng lượng.

Quả thật quá dễ.

Tiểu quốc sư vung tay nhỏ lên, quả cầu ánh sáng liền bị bóp nát.

Mà Bạch Kiều Kiều khiến Đỗ Thương Sinh lo lắng nhất kia, hai người không gặp lại.

Nhưng Đỗ Thương Sinh chưa bao giờ chủ quan, vì hạn chế của hệ thống, anh không thể kể những gì mình nghe được chỗ Bạch Kiều Kiều cho tiểu quốc sư, nếu không sẽ bị hệ thông trừng phạt. Nhưng anh sai người vây chặt ba tầng trong ba tầng ngoài nơi ở của tiểu quốc sư, ngăn chặn người lạ gặp cậu.

Cùng lúc đó, anh còn phải không ngừng giải quyết các rắc rối của Tần quốc, Tần quốc có một dòng sông, vị trí tương tự với Hoàng Hà ở hiện đại, đến mùa mưa thủy triều lên, thôn trang ở cuối nguồn sẽ bị nhấn chìm, không ít khu vực nghèo khó xung quanh đều bị hủy, bách tinh không có cơm ăn lên núi làm thổ phỉ, đánh cướp mưu sinh. Thiên tai nhân họa tập hợp huyên náo cả khu vực, lòng dân bàng hoàng.

Đỗ Thương Sinh đã có kinh nghiệm làm hoàng đế trước đây, đối với những chuyện chuyện này, tương đối có kinh nghiệm,

Nhưng vừa nãy anh vào triều nhận được sổ con của Binh bộ Thượng thư.

Bên trong miêu tả vài loại vũ khí có lực sát thương cao, Đỗ hương Sinh nhìn sơ qua, không phải súng thì là bom, còn có cơ quan nỏ. Tất cả đều là nữ nhân kia sau khi đến cổ đại, kiến tạo nên.

Thực ra Đỗ Thương Sinh cũng không thích những thứ này. Vũ khí ở thế giới cổ đại này đặc biệt lạc hậu, vẫn còn là thời kỳ vũ khí lạnh, nhưng thứ được ghi chép trên sổ con này có thể xem là “vượt thời đại”. Sử dụng những thứ như vậy ở thế giới lạc hậu như này, không chỉ không thể xúc tiến văn minh nhân loại, nhiều khi còn vì dùng tinh thần lạc hậu tiếp xúc quá sớm với kỹ thuật dẫn đế xung đột, mang đến tai nạn không thể tránh.

Nếu như hiện đại anh thật sự là tân đế thổ dân Tần Miện, hiện giờ chắc là vô cùng vui vẻ.

Một nhiệm vụ khác của Đỗ Thương Sinh ở thế giới này, là không để người ngoài nhận ra anh không phải Tần Miện thật sự, dùng tính cách của tân đế mà sinh hoạt.

Cho nên anh vờ thấy hứng thú, nhíu mày hỏi Binh bộ Thượng thư: “Lưu ái khanh, những nội dung này là từ đâu có được?”

Lưu Trung cung kính thi lễ, nói ra cái tên Đỗ Thương Sinh dã đợi suốt mấy ngày: “Bẩm hoàng thượng, hình vẽ trên sổ con, chính là do kỳ nữ tử ở thành đông, Bạch Kiều Kiều vẽ ra.”

Họ hiện đang thượng triều, Hạt Hoài Ngọc thân là đế sư, đứng vị trí đầu ở bên phải, Đỗ Thương Sinh nghe vậy lập tức nhìn về phía tiểu quốc sư, cùng Hạt Hoài Ngọc hai mắt nhìn nhau.

Đỗ Thương Sinh vốn là lòng mang sầu lo, nhưng một khi đối mặt với tiểu quốc sư, lẳng lặng chờ cậu lên tiếng, buồn bực trong lòng bỗng biến mất.

Tiểu quốc sư mặt trường bào, thêu hoa văn của riêng quốc sư, đứng giữa một đám trung niên, vóc người chưa trưởng thành không được cao lắm, dáng người thẳng tắp, càng lộ vẻ thanh tu như trúc, kim chất ngọc cùng.

Kiwi: không biết mọi người có thấy như tui không? Thật ra những gì tác giả giải thích ở chương này, tóm lại ý nghĩa của nó cũng không khác gì chương ĐTS mới đến thế giới cổ đại này hết, chỉ là tác giả dùng một các phức tạp hơn để nói. Tác giả dùng rất nhiều đoạn nhìn có vẻ nguy hiểu để giải thích một chuyện duy nhất thôi hà. Dạo này ra truyện này chậm là vì edit tới mấy đoạn đó tui stress lắm á, nói lòng vòng cực kỳ ≡(▔﹏▔)≡

HẾT CHƯƠNG 73

CHƯƠNG 74

3 bình luận về “LLTS – Chương 73

Bình luận về bài viết này