LLTS – Chương 76.


Không khí trong xe bỗng trở nên ám muội.

Hai người, một người cúi đầu nhìn quần áo, một người nghiêng đầu ngắm người bên cạnh, ai cũng không nói chuyện nữa.

Đỗ Thương Sinh cũng không vạch trần chuyện tại sao tiểu quốc sư lại tức giận, nhưng bên trong buồng xe toàn là bong bóng màu hồng.

Mà OOC ở trong đầu Đỗ Thương Sinh, nếu như không phải nó có thể xem điện ảnh để giải buồn, có lẽ đã bị không khí ngọt ngào nàu xông cho choáng đầu rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Đỗ Thương Sinh ngoài việc dắt tiểu quốc sư đi dạo trên đường, tiện tay giải quyết mấy cái hệ thống, thì chủ yếu lén lút quan sát Bạch Kiều Kiều.

Ngoại trừ Bạch Kiều Kiều, những người làm nhiệm vụ khác tương đối an phận, có vài người, thậm chí còn không muốn trọng sinh, cũng không muốn dựa theo chỉ thị của hệ thống đi hoàn thành nhiệm vụ. Lúc tiểu quốc sư rút hệ thống từ trong đầu họ ra, họ không những chẳng đau đớn rít gào, thậm chí còn tỏ ra vui sướng cười to.

Đối với những người làm nhiệm vụ không có ý định ảnh hưởng đến diễn biễn câu chuyện hoặc không muốn hại người, Đỗ Thương Sinh cho họ lượng lớn kim ngân tài bảo, để an ổn sống đến hết đời.

Chỉ có những người mang ý đồ hoặc muốn hại người khác, sẽ bị rút đi hệ thống, bỏ mặc tự sinh tự diệt.

Nhưng dù những người này có khó đối phó cỡ nào, thì hệ thống của họ cũng không mạnh bằng của Bạch Kiều Kiều. Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, chỉ có lúc chạng vạng không còn việc để làm, Đỗ Thương Sinh mới rảnh rỗi đi đến Binh bộ để xem “thành quả nghiên cứu” của Bạch Kiều Kiều, thuận tiện giả vờ nói vài câu vui vẻ với ả ta.

Mặc dù vậy, điểm số mệnh của ả vẫn cứ tăng cao.

Hơn nữa, ả không ngừng sử dụng buff “nâng cao độ thiện cảm”, những chỗ mà Bạch Kiều Kiều đi qua, đều có một đám người khen ngợi. Không cẩn biết ả chỉ đơn giản đi mua đồ, hay cùng người ta nói mấy câu, chỉ cần có người thấy ả, đều lớn tiếng khen.

Thậm chí khi được Lưu Trung mời vào triều, Bạch Kiều Kiều ở giữa điện miêu tả về những vũ khí mà ả đã thiết kế cho các đại thần, sau khi ả nói xong, Đỗ Thương Sinh nghe tiếng giá trí số mệnh của ả “leng keng leng keng tăng lên”, chỉ ở đại điện một lúc ả tăng gần hai mươi điểm số mệnh. Gần như tất cả đại thần đều sinh ra hảo cảm với ả ta, thậm chí cả Lại bộ Thượng thư trước đó nhắc nhở Đỗ Thương Sinh phải đề phòng Bạch Kiều Kiều, giờ đây cũng có vài phần kính trọng ả.

Vì vậy, một tuần qua, điểm số mệnh của ả tăng vọt đến 65.

Liên quan đến việc này Đỗ Thương Sinh còn phát hiện ra một vấn đề khác, là địa vị của tiểu quốc sư trong triều cũng không còn được như xưa.

Dù Hạt Hoài Ngọc không có thực quyền nhưng là “lãnh tụ tinh thần” có vị trí cao hơn nhiều người trong triều. Tần quốc là một quốc gia thờ phụng thần linh, giống một số quốc gia ở hiện đại, nhiều người thậm chí mỗi ngày chừa ra một khoảng thời gian ở nhà bái thần.

Hơn thế, Hạt Hoài Ngọc còn là Thần giáo quốc sư, mỗi ngày cậu vào triều đều được các đại thần cung kính thăm hỏi, hận không thể nhận được chỉ điểm của thần linh từ chỗ tiểu quốc sư.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Từ một lần Bạch Kiều Kiều xuất hiện trên triều kia, tất cả đại thần trên triều đều xúm lại bàn chuyện về ả ta, tình cảm mãnh liệt dành cho tiểu quốc sư cũng vơi đi nhiều.

Cái gì mà hai câu thơ “Nhìn trời cười to đi ra cửa, đời ta há giống loài cỏ dại” mà Bạch Kiều Kiều làm ra thật là tuyệt diễm, cái gì mà “Khi nào trăng mới sáng, nâng chén hỏi trời xanh” là điệu hát dân gian tuyệt mỹ; nếu không phải phát minh ra giày trượt băng thì là áo bảo hộ ôm sát siêu tiện lợi gì đó, thật ra là áo sơ mi phiên bản cổ đại.

Đỗ Thương Sinh ngồi giữa triều đình, nghe các đại thần ngươi tới ta lui ca ngợi Bạch Kiều Kiều, lấy phát minh của người khác lập chiến tích, im lặng không lên tiếng.

Hạt Hoài Ngọc từng được mọi người tôn sùng, hiện giờ đứng giữa đám đông như tàng hình. Tiểu quốc sư ngày thường chỉ lo tu đọc kinh thi, nếu không cũng chỉ lo thu thân dưỡng tính, trừ người của phủ quốc sư, cũng không có bằng hữu thân thiết nào. Đỗ Thương Sinh nhìn tiểu quốc sư cô độc đứng một mình, cảm thấy có chút buồn lòng khó tả.

Mặc dù tiểu quốc sư vẫn vào triều đứng yên nghe mọi người nói chuyện như ngày thường, nhưng Đỗ Thương Sinh cảm thấy trong lòng cậu mất mác, đôi lông mày thanh thoát cũng trở nên ủ rũ.

Giữa triều đình có ai dám không chú ý tới sắc mặt của hoàng thượng chứ, phát hiện vẻ mặt tân đế sai sai, mọi người ra hiệu nhau đừng lên tiếng, cúi đầu đứng ở vị trí của mình.

Đỗ Thương Sinh vừa nhìn họ là cảm thấy phiền lòng, khoát tay cho họ hạ triều.

Nhưng trước đó, anh ra dấu về phía tiểu quốc sư, ý bảo cậu ở lại một chút.

Đại thần chung quanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ôm tay không thấy được tân đế và tiểu quốc sư có điều bí mật. Nhanh chóng hành lễ lui ra.

Trên đại điện, nhất thời chỉ còn Đỗ Thương Sinh và Hạt Hoài Ngọc.

Đỗ Thương Sinh từ long ỷ đứng lên, vòng qua long án đi xuống bậc thang, đứng trước mặt Hạt Hoài Ngọc. Hạt Hoài Ngọc không biết anh muốn làm gì, dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Đỗ Thương Sinh kề sát vào, cẩn thận hành lễ một cái.
Đỗ Thương Sinh nhìn thiếu niên khom người hành lễ, vòng eo thon gầy bị bó chặt trong thắt lưng, nhìn càng có vẻ mong manh.

Thật ra chuyện các đại thần lơ là tiểu quốc sư cũng dễ hiểu. Sau khi gặp Bạch Kiều Kiều, sự quan tâm với Bạch Kiều Kiều ngày một tăng lên, Bạch Kiều Kiều hấp thu hảo cảm của mọi người chẳng khác nào làm yếu bớt sự quan tâm của họ với Hạt Hoài Ngọc.

Nhưng Đỗ Thương Sinh để ý đến tiểu quốc sư lại không có chút nào giảm xuống, đó là vì những hảo cảm anh dành cho Bạch Kiều Kiều đều là giả.

Cùng với việc giá trị số mệnh của Bạch Kiều Kiều ngày càng tăng cao, sự quan tâm của mọi người dành cho ả ta cũng ngày một nhiều hơn, thậm chí rồi sẽ đến lúc hoàn toàn che lấp Hạt Hoài Ngọc.

Thật ra đây là kết quả kế hoạch mà Đỗ Thương Sinh nghĩ ra, anh chỉ muốn tiểu quốc sư có thể sống tiếp, không ngờ lâm vào tình cảnh hiện tại, trong nhất thời đại não cảm thấy nhức nhối.

Đỗ Thương Sinh không nhịn được giơ tay, ấn ấn mi tâm.

Bỗng nhiên nghe được âm thanh thiếu niên mềm mại của Hạt Hoài Ngọc: “Hoàng thượng không thoải mái?”

Bàn tay đang đặt nơi đầu mày của Đỗ Thương Sinh cứng đờ, ánh mắt rơi vào đôi mắt hoa đào đang ánh lên nét âu lo của tiểu quốc sư: “Ừ, có vài chuyện cần suy nghĩ.”

Tiểu quốc sư lập tức nghiêng đầu hỏi: “Hoàng thượng đang suy nghĩ chuyện gì?”

Quan lại thông thường nếu dám trực tiếp đặt vấn đề với hoàng đế đã sớm bị lôi ra đánh bằng roi. Nhưng quốc sư là một vị trí khác biệt, hơn nữa Đỗ Thương Sinh cũng không phải hoàng đế bình thường.

Cho nên anh do dự hai giây mới đáp lại: “Nếu như trẫm làm một chuyện, vì một người nào đó. Nhưng lại khiến y không được vui vẻ như trước, vậy –“

.

Đỗ Thương Sinh chưa dứt lời, đã nghe thấy tiểu quốc sư tiếp lời mình.

“Hoàng thượng làm gì cũng đúng, hoàng thương muốn làm gì, thần cũng sẽ cùng ngài chống đỡ.’

Những lời tiếp theo của Đỗ Thương Sinh, không thể nói tiếp nữa.

Lòng anh như được một dòng nước ấm bao quanh, cả người ấm áp đến nỗi không nói nên lời. Hưng phấn đến ngón tay cũng khẽ run.

OOC ở trong đầu Đỗ Thương Sinh chà tay than thở: “Huhuhu, tiểu quốc sư tuyệt quá a~”

Đỗ Thương Sinh sửng sốt hết nửa ngày mới tỉnh lại từ thế tấn công đầy nhu tình của Hạt Hoài Ngọc, nhưng anh vẫn chưa kịp lên tiếng, Hạt Hoài Ngọc đã nói tiếp: “Mỗi quốc sư trước khi lên kế nhiệm, đều sẽ được tiền nhiệm quốc sư tính mệnh cho. Sư phụ thần từng nói, sẽ có một người vì thần mà đến. Thần cảm thấy, đó là hoàng thượng.”

Thần giáo ở thế giới này thật lợi hại vậy sao?

Đỗ Thương Sinh hơi kinh ngạc: “Quốc sư là làm sao đoán được, lỡ đâu đoán sai?”

Hạt Hoài Ngọc lắc đầu: “Thần thấy ánh sáng trên đỉnh đầu hoàng thượng.”

Đỗ Thương Sinh: “…” Trên đầu phát sáng, mình là bóng đèn tròn hả?

OOC nhanh chóng nhìn thử đỉnh đầu Đỗ Thương Sinh: “Kỳ lạ, sao tôi không thấy?”

Dường như Hạt Hoài Ngọc nhận ra thắc mắc của Đỗ Thương Sinh, nhẹ giọng thêm một câu: “Là đồng nguyên thể, chỉ có thần giáo quốc sư nhìn thấy.”

Đỗ Thương Sinh truy hỏi: “Đồng nguyên thế gì?”

Tiểu quốc sư không nói lời nào, rụt rè nhìn Đỗ Thương Sinh, giơ tay hành lễ lui về sau: “Nếu hoàng thượng không còn chuyện gì, thần cáo lui trước.”

“…” Đỗ Thương Sinh phất tay nhìn tiểu quốc sư bước chân nhẹ nhàng mà rời đi.

Hạt Hoài Ngọc chân trước mới vừa đi, Đỗ Thương Sinh liền hỏi OOC: “Cái gì là đồng nguyên thể?”

OOC tra cứu dữ liệu ở thế giới này. “Đồng nguyên thể là đồng nguyên đồng tức, đa số xuất hiện giữa tình nhân, cũng có thể là giữa anh chị em. Vận mệnh hai người liên kết nhau, vận số tương đương, là số mệnh hiếm thấy.”

Đỗ Thương Sinh nhíu mày, chính anh cũng không phát hiện khóe miệng mình nhếch lên.

OOC mở miệng phá hoại phong cảnh: “Chà, là tình anh em đó.”

“… Là tình nhân.”

“Là huynh đệ!”

Đỗ Thương Sinh nhíu mày: “…muốn tao báo cáo mày?”

OOC lập tức sửa sai: “Tình nhân!”

Đỗ Thương Sinh: “Ừm.”
————

Mấy ngày tiếp đó cũng không có gì khác biệt. Giá trị số mệnh của Bạch Kiều Kiều đã tăng đến 89100, thậm chí thủ hạ mà Đỗ Thương Sinh phái đi theo dõi Bạch Kiều Kiều cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng, sinh ra hảo cảm, che giấu giúp ả.

OOC phải dùng chú tĩnh tâm, phá đi pháp thuật của Bạch Kiều trên người họ, mới thu được tin chính xác.

Bạch Kiều Kiều lén lút hẹn không ít đại thần trong triều. Địa vị của phụ nữ ở Tần quốc vẫ tương đối cao, cũng không quá phong kiến, nữ nhân ra đường làm việc cũng không ai nói gì. Nhưng dùng từ “hẹn” thì khác, thể hiện là nam nữ gặp riêng nhau.

Đỗ Thương Sinh nghe tên mấy vị đại thần kia, còn có vài người đã đến tuổi sắp vào quan tài. Mấy vị này, theo nội dung câu chuyện, đều là những người mà sau khi Tần Miện chết, cùng tiểu quốc sư nỗ lực duy trì triều đình ổn định.

Hiện giờ, đều thành khách quý của Bạch Kiều Kiều rồi.

Cho nên mới có thể giúp giá trị số mệnh của Bạch Kiều Kiều tăng nhanh đến vậy.

Đỗ Thương Sinh nghiêm túc quan sát những người này một phen, ngoài việc tiếp xúc với Bạch Kiều Kiều ở bên ngoài nhiều hơn, thì đối với công việc của bản thân, trách nhiệm với Tần quốc họ đều không có gì khác thường, thậm chí cũng không có ai nghĩ đến chuyện muốn cưới Bạch Kiều Kiều. Hảo cảm của họ với Bạch Kiều Kiều, giống như một buff bên ngoài, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống ngày thường, chỉ là lúc nhắc đến Bạch Kiều Kiều, mới bộc lộ ra hảo cảm.

Đỗ Thương Sinh phát hiện điều này mới yên tâm.

Mà đến khi điểm số mệnh của Bạch Kiều Kiều lên đến 92100, bỗng nhiên có một hôm Đỗ Thương Sinh thức dậy, thấy cả người bủn rủn, không thể cử động.

Ý nghĩ đầu tiên của anh là mình bị đâm.

Nhưng định thần lại, trong phòng ngủ không có ai.

OOC kiểm tra thân thể Đỗ Thương Sinh, báo cho anh kết quả: “Lão đại, bệnh của gia tộc Tần Miện tái phát.”

Trong nhất thời Đỗ Thương Sinh chưa phản ứng kịp. OOC đã từng cải tạo thân thể anh, nếu anh mà sử dụng thân thể yếu đuối của Tần Miện chắc là đã bệnh tật không ngừng. Chỉ là OOC không trị được bệnh di truyền của gia tộc Tần Miện, bởi vì Tần Miện bệnh chết, là sự kiện mấu chốt ở thế giới này, không cách nào tay đổi. Ban đầu là anh không thể cử động cơ thể, sau đó cơ thịt cứng ngắc, cuối cùng chết trong giấc ngủ.

Theo nội dung kịch bản, Tần Miện lên ngôi được hai mươi ngày thì chết, hiện giờ là đếm ngược ba ngày. Đỗ Thương Sinh đã lường trước ngày này, ở mỗi thế giới trước đó anh đều chết đi, đến giờ đã không có cảm giác gì với việc tử vong.

Nhưng thời khắc này nghe những gì OOC nói, lại cảm thấy có hơi đau khổ.

Bởi vì giây đầu tiên anh không phải nghĩ đến nhiệm vụ, mà là tiếu quốc sư.

Nếu như những gì anh tính toán không có hiệu quả, sau này tiểu quốc sư phải thế nào. Anh lại nhớ đến ánh mắt Hạt Hoài Ngọc nhìn anh, nói ra câu “đồng nguyên thể” kia. Nếu anh chết, có phải tiểu quốc sư sẽ rất khó chịu không.

OOC nhìn vẻ mặt sững sờ của Đỗ Thương Sinh, cũng thở dài, nhưng nó tính toán hồi lâu cũng không tìm được lời an ủi thích hợp, cuối cùng chỉ đơn giản nói: “Nén bi thương.”

Đỗ Thương Sinh nháy mắt mấy cái, không hé răng.

Đây là lần đầy tiên OOC thấy Đỗ Thương Sinh có biểu cảm như vậy, nó do dự nửa ngày, thử mở miệng nói: “Lão đại, anh tỉnh táo một chút, chuyện Bạch Kiều Kiều vẫn chưa sắp xếp xong, anh…anh không có thời gian đâu khổ đâu.”

Hệ thống nói tới rất đúng, Đỗ Thương Sinh rốt cục lấy lại tinh thần, nhưng cơ thể anh không có chút cảm giác nào, đến mở miệng cũng không làm được, cỉ có thể giao lưu với hệ thống trong đầu: “Mày có cách nào để tao tự do hành động không?”

OOC nỗ lực tra cứu kho dữ liệu hệ thống: “Chỉ có viên cón nhộng có thể miễn cưỡng giúp anh đi đường và nói chuyện, nhưng lúc bước đi sẽ đau nhức, sợ là chống đõ không nổi để ra khỏi phòng.”

Đỗ Thương Sinh không thèm để ý nói: “Không sao.”

Anh vốn nghĩ bất qua ba ngày còn lại chịu đau một chút, nhưng khi uống xong viên con nhộng kia mới hiểu cái gì là đau đớn xót ruột. Đó là nỗi đâu như có nhiều cái châm nhỏ lít nha lít nhít đâm vào cơ thể, đau đến nỗi cả người Đỗ Thương SInh đều run rẩy.

Trong nháy mắt, mồ hôi lại đã thấm ướt áo trong, Đỗ Thương Sinh mới nhất chân đi được một bước, đã quỳ phịch xuống đất.

“…OOC, đậu má nó đau quá.”

OOC cũng gấp đến muốn khóc: “Xin lỗi lão đại, dùng cái này rồi không thể uống thuốc giảm đau, nếu không sẽ mất hiệu lực.”

Đỗ Thương Sinh cắng răng thích ứng với đau nhức trên người, ngoài cửa thị vệ và cung nữ đang dò xét tiến vào. Thấy hoàng đé ngã quỳ trên đất, họ sợ hãi chạy đến, nỗ lực đỡ Đỗ Thương Sinh lên. Các cung nữ hầu hạ anh rửa mặt lại trở về trên giường, thị vệ nhanh đi gọi thái y, nhưng bị Đỗ Thương Sinh ngăn lại.

“Hủy buổi chầu hôm nay, tìm thượng tướng quân, nói…Nói ta bị bệnh giống phụ hoàng.”

Bệnh của tiên đế, thế tới hung hăn, hoàng đế vừa cảm thấy không khỏe đã lập tức băng hà. Cả triều đình ấn tượng khắc sâu, đừng nói chi đến nhóm thị vệ thân cận bên người hoàng đế. Thị vệ nghe Đỗ Thương Sinh nói xong thì mặt trắng nhợt, nhanh chóng chạy đi tìm tuớng quân báo tin.

Thượng tướng quân là người trước đây đề cử Tần Miện làm tân đế, là lão thần trụ cột. Cũng là người đã tiến cử Hạt Hoài Ngọc làm quốc sư.

Mấu chốt là, ông cũng cảm thấy Bạch Kiều Kiều vô cùng tốt, là một trong những khách quý của Bạch Kiều Kiều. Nhưng Đỗ Thương Sinh tin tưởng ông sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

Điều duy nhất anh lo lắng, là phản ứng của Hạt Hoài Ngọc sau khi biết tin.

Đỗ Thương Sinh chợt nhớ, trước kia tiểu quốc sư từng nói câu: “Có một người vì thần mà tới.”

Đáng tiếc, người này không đi cùng cậu đươc bao lâu.

Thị vệ hành động nhanh nhạy, thời gian chưa đến hai nén nhang, Đỗ Thương Sinh đã nghe được tiến bước chân vội vã.

Người đến còn không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào.

Tiểu quốc sư với mái tóc đen rối loạn xõa trên vai, trợn mắt không dám tin nhìn Đỗ Thương Sinh đang nằm trên giường.

Đỗ Thương Sinh tìm vui trong khổ nghĩ, đây là lần đầu anh phát hiện ánh mắt tiểu quốc sư cũng có thể mang tính công kích.

Hạt Hoài Ngọc sắc mặt trắng bệch, lảo đảo mà đi tới đầu giường Đỗ Thương Sinh, thị nữ đang dâng trà cho Đỗ Thương Sinh đều đang quỳ xuống đất hành lễ, cậu cũng không kịp quan tâm, nằm nhoài trên đầu giường, kéo tay Đỗ Thương Sinh, âm thanh cũng nghẹn ngào.

“Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu quốc sư quá yếu đuối, mới vừa nói một câu, nước mắt đã rơi xuống.

Đỗ Thương Sinh làm bộ ghét bỏ giơ tay lau nước mắt của Hạt Hoài Ngọc, nhịn đau an ủi cậu: “Ta không sao, chỉ là đột nhiên phát hiện, nhận được món quà phụ hoàng để lại cho ta.”

Hạt Hoài Ngọc không ngờ tới anh bây giờ còn có thể cười giỡn, cũng muốn cười cùng Đỗ Thương Sinh, nhưng vừa cười đã khóc thành tiếng.

Âm thanh thiếu niên nức nở, nghe mềm mại hơn. Cậu thấy Đỗ Thương Sinh không tự xưng nên cũng thẳng thắng không dùng tôn xưng với anh: “Ta thấy ngươi đang gạt ta, ngươi không có chuyện gì hết đúng không?”

Đỗ Thương Sinh nhìn đôi mắt đào hoa đa ngập tràn mong đợi, trong nhất thời không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của cậu.

“… Quả thật là bệnh giống như phụ hoàng.”

Hai mắt tiểu quốc sư tối sầm lại, sắc mặt trắng bệch, mím chặt miệng không nói lời nào.

Hiện giờ vị đại thần anh gọi đến vẫn chưa đến, Đỗ Thương Sinh dứt khoát phất tay để các cung nữ lui ra ngoài, chỉ để Hạt Hoài Ngọc ở lại cạnh anh.

Các cung nữ vừa đi, Hạt Hoài Ngọc khóc thành tiếng, nước mắt rơi rào rào, đôi mắt hoa đào mang theo cố chấp giãy dụa:

“Sư phụ đã nói, ngươi là vì ta mà đến, vì ta mà đến!”

Cho nên ngươi không thể đi.

Hạt Hoài Ngọc cắn chặt môi dưới, bướng bỉnh mà nhìn anh.

HẾT CHƯƠNG 76

CHƯƠNG 77

Bình luận về bài viết này