LLTS – Chương 78


Hệ thống trả lời: “Đúng thế.” Nó phát lại một lần lời của hệ thống: “Không được cướp đốt giết hiếp, không được làm nguy hại đến nhân vật của thế giới, không được ảnh hưởng đến cốt truyện, cuối cùng…không được ảo tưởng trở thành người có sức mạnh khác thường, mở ngoặc, có thể cung cấp bí kíp võ công và bí kíp tu tiên.”

OOC chép miệng: “Thật ra, điều kiện chủ hệ thống cho anh rất rộng rãi, chỉ cần không làm trái những điều em vừa nói, thì đều có thể thực hiện.”

Linh hồn Đỗ Thương Sinh trôi nổi giữa không trung, anh nhìn Bạch Kiều Kiều đang kêu khóc ở dưới, cùng một đám đại thần khóc đến ngã ra đất, không biết là chân thành hay giả dối: “Nếu tao muốn ở lại đây, sinh sống cùng tiểu quốc sư thì sao?”

Dù Đỗ Thương Sinh đã không thể nhớ rõ cuộc sống trước đây, nhưng anh vẫn biết mình mồ côi, vốn không có người nhà, dù trở về thế giới cũ, cũng không có gì để lưu luyến. Không bằng ở lại đây với Hạt Hoài Ngọc.

OOC suy nghĩ một chút: “Xin lỗi, rất khó tìm một cơ thể thích hợp cho anh, trong thế giới này, chỉ có thân thể Tần Miện thích hợp cho anh cư trú. Nếu muốn ở lại đây, anh có thể phải bắt đầu từ đầu.”

“…Từ đầu là sao?”

OOC ho nhẹ hai tiếng: “Thì là từ bụng mẹ chui ra lại.”

Đỗ Thương Sinh: “…”

“Nhưng nếu tiểu quốc sư phối hợp, có thể đưa hai người về thế giới của anh.”

Đỗ Thương Sinh nhíu mày: “Em ấy có thể rời khỏi thế giới vốn có của mình?”

OOC: “Tiểu quốc sư nguyên bản không thể rời thế giới nhiệm vụ, nhưng hiện tại cậu ấy không còn là đứa con số mệnh, dù rời khỏi thì cũng không ảnh hưởng đến quá khứ và tương lai của thế giới này. Nhưng có quy định cứng nhắc là hệ thống không thể bị người thuộc về thế giới phát hiện, nên em không thể chủ động đưa tiểu quốc sư đến thế giới của anh.”

Đỗ Thương Sinh đã thành linh thể, không cảm nhận được trọng lượng cơ thể, nhưng nghe OOC nói đến đó vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề: “Vậy phải làm sao?”

OOC chần chờ hai giây: “Nếu như tiểu quốc sư ở thế giới này chủ động tử vong, không do hệ thống hay ký chủ tác động, thì em có thể mang cậu ấy đến thế giới của anh, nhưng như vậy lại có một vấn đề, là —”

“Là cái gì?”

“Nhiều lúc, hai người thật lòng yêu nhau là được, vấn đề sẽ không phải là vấn đề.”

“?”

OOC nhỏ giọng: “Nếu như mang tiểu quốc sư đến hiện đại, phải chuẩn bị thân thể mới cho cậu ấy. Cậu ấy từng là đứa con số mệnh, thể chất không có mệnh cách, không thể trú trong thân người khác, chỉ có thể…khụ khụ, bắt đầu lại từ đầu.”

Hai tay buông bên người của Đỗ Thương Sinh nắm chặt lại: “Ý mi là em ấy phải trọng sinh?”

OOC vỗ bụng bùm bụp: “Là ý này đó hahaha, như vậy thì cậu ấy sẽ không nhớ rõ anh.” OOC nói xong qua nửa ngày không thấy Đỗ Thương Sinh hồi âm, nó suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy kết quả này hơi khó chấp nhận, lại thêm một câu: “Lão đại đừng loạn, em có thể đưa hai người đến lúc anh còn nhỏ, vậy tuổi tác sẽ không chênh lệch bao nhiêu.”

Đỗ Thương Sinh: “Tao không lo lắng chuyện này…”

OOC sững sờ: “Vậy còn có chuyện gì chứ?”

Đỗ Thương Sinh thở dài.

Nếu sau khi sống lại Hạt Hoài Ngọc không thích mình thì sao.

Biến số trong đời người nhiều không kể xiết, anh không biết, nếu mình chờ đối phương chậm rãi lớn lên, nhưng đối phương lại thích một người khác, vậy mình có thể chấp nhận được không?

Năm tháng giày vò, ai cũng không thể khống chế.

Lời đã nói ra, OOC dùng đại não của hệ thống, vẫn không hiểu được. Vậy nên Đỗ Thương Sinh không nói gì thêm, đổi đề tài: “Những chuyện này tính sau, nếu như em ấy…”

Tiếng nói của Đỗ Thương Sinh có hơi lạnh lẽo: “Nếu không muốn đi cùng tao thì sao?”

Đỗ Thương Sinh vừa dứt lời, tiếng ồn ào nhốn nháo trong đại điện bị một tiếng ầm phá tan, Hạt Hoài Ngọc mặc trường bào quốc sư màu xanh ngọc, lảo đảo vọt vào. Khi cậu nghe thấy chuông báo tang, mới kinh ngạc nhận ra có chỗ không đúng, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Miện bị một đám người khóc tang vây quanh.

Ban đầu cậu còn có thể đứng thẳng người, nhưng lúc đi đến đầu giường thì bịch một tiếng gục xuống. Đỗ Thương Sinh nghe thấy âm thanh đầu gối chạm sàn nhà, lòng đau đến thắt chặt, một giây sau đã thấy tiểu quốc sư lê đầu gối đi về phía trước, đẩy Bạch Kiều Kiều ra, nằm sấp bên thân thể của anh, giơ tay nâng mặt Tần Miện.

“…Hoàng thượng.” Đỗ Thương Sinh nghe thấy tiểu quốc sư run rẩy nói nhỏ, “Đừng ngủ, tỉnh lại đi.”

So với lúc nghe nói anh phát bệnh, lúc này mặt tiểu quốc sư còn trắng hơn, Đỗ Thương Sinh nhìn lệ châu trên mặt cậu, hai tay nắm chặt lại, không khí quanh thân ngưng đọng.

“Đừng ngủ, tỉnh lại đi mà.” Hạt Hoài Ngọc trợn mắt nhìn Tần Miện đang nhắm mắt ở trên giường, bỗng nhiên cậu cảm thấy rất lạnh, trong điện đốt than nóng hừng hực, nhưng cậu thấy lạnh lẽo tận xương, tay phải đang xoa mặt tân đế cũng bắt đầu run rẩy. Cậu không nghe thấy tiếng khóc của các đại thần chung quanh nữa, cậu dùng tay liên tục cảm nhận hơi thở và mạch đập của Tần Miện, mới chịu tin người đã chết.

Tiểu quốc sư co quắp ngồi trên mặt đất, ngơ ngẩn nhìn Tần Miện.

Ngồi một lần suốt nửa canh giờ. Nếu không phải Đỗ Thương Sinh bay xuống ngồi cạnh Hạt Hoài Ngọc thì còn cho rằng cậu chỉ là một tảng đá.

Tiếng các đại thần kêu khóc ngoài điện đã ngừng từ sớm, nhóm người thượng tướng quân đang thảo luận nên thu xếp Bạch Kiều Kiều và tân đế như thế nào, Hạt Hoài Ngọc thê lương ngồi đó, hồn nhiên không nghe thấy.

Lúc mọi người đều ra khỏi điện, chuẩn bị hậu sự cho tân đế, Đỗ Thương Sinh thấy Hạt Hoài Ngọc lấy một viên thuốc từ trong ngực, ngửa đầu nuốt xuống.

Đại điện trống trải khiến cậu trông càng nhỏ yếu, Hạt Hoài Ngọc bò lên nằm bên người “Đỗ Thương Sinh”, tay bám vào trên tấm lưng cứng ngắc của “Đỗ Thương Sinh”, lúc mở miệng âm thanh đã trở nên mơ hồ không rõ: “Sách trong Tàng thư các ta đã tìm hết một lần, không có kinh thư, ngươi gạt ta.”

Cuống họng Hạt Hoài Ngọc đã bắt đầu nghẹn máu, cậu dùng tay áo lau đi, để cho mình trông sạch sẽ một chút, cuối cùng liếc mắt nhìn “Đỗ Thương Sinh” bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Ngươi đã gạt ta một lần. Sau này không được như vậy.”

Trong nháy mắt hô hấp tiểu quốc sư ngưng lại, Đỗ Thương Sinh thấy lòng mình cũng chết rồi.

Anh biết cậu có thể phục sinh, nhưng tương lai biến số quá nhiều, ánh mắt yêu thích anh, luôn đuổi theo anh của Hạt Hoài Ngọc e rằng từ nay về sau không còn tồn tại.

OOC không hiểu Đỗ Thương Sinh do dự điều gì, nó thấy anh không nhúc nhích, mở miệng thúc giục: “Lão đại, bắt đầu thôi, trễ nữa, những người khác sẽ tới.”

Đỗ Thương Sinh nhìn Hạt Hoài Ngọc nhắm chặt hai mắt, chậm rãi gật đầu.

OOC lập tức bắt đầu hành động.

Đỗ Thương Sinh chỉ thấy một vầng sáng trắng chui khỏi người Hạt Hoài Ngọc, dừng trên không trung, đó là hồn phách của Hạt Hoài Ngọc.

Anh cẩn thận dùng hai tay nâng đỡ, nâng Hạt Hoài Ngọc nho nhỏ trong tay.

Ở trong lòng đáp lại lời tiểu quốc sư: “Yên tâm, sau này sẽ không.”

Về sau, OOC làm như đã bàn bạc với Đỗ Thương Sinh, cùng Đỗ Thương Sinh mang Hạt Hoài Ngọc về thế giới hiện đại, trải qua đo lường tính toán, vì Hạt Hoài Ngọc tìm ra Lưu Vân vốn không thể mang thai làm mẫu thân của Hạt Hoài Ngọc.

Lưu Vân và Nguyễn Kiến Lâm là đôi vợ chồng hoà thuận mẫu mực hiếm thấy, hơn nữa còn là vợ chồng chủ tịch nổi danh trong vòng giải trí, nên chuyện Lưu Vân mang thai sinh con đều được giấu rất kỹ.

Hôm Lưu Vân sinh nở, Đỗ Thương Sinh chờ ngoài phòng bệnh.

Nguyễn Kiến Lâm thấy trước cửa phòng bệnh có một thiếu niên vẻ mặt trông còn lo lắng hơn mình, có hơi kỳ lạ, lại có loại cảm giác không nói ra được.

Nguyễn Kiến Lâm: “Tiểu tử, cậu…”

Đỗ Thương Sinh lúc này trở lại mười một tuổi bắt tay với ông: “Xin chào, cháu đang đợi người nhà.”

Đôi mày vì sốt ruột mà nhăn lại lúc này hơi giãn ra: “Mẹ cháu sắp sinh sao, chúc mừng sắp có em rồi nhé.”

“Là vợ” OOC ở trong đầu Đỗ Thương Sinh không nhịn được xen vào.

Đỗ Thương Sinh ngại ngùng cười, khuôn mặt lạnh lùng lúc này toát ra mấy phần ngoan ngoãn của thiếu niên: “Cảm ơn chú.”

Bây giờ là mùa hè, hơn nữa vì lo lắng cho vợ, Nguyễn Kiến Lâm đổ đầy mồ hôi, nhưng nghe được âm thanh của thiếu niên, không hiểu sao thấy thoải mái hơn nhiều.

Ông không biết, Đỗ Thương Sinh tung hương an thần trong không khí, tác dụng an thần dưỡng khí.

Loại cảm giác bỗng nhiên phấn chấn này khiến hơi thở của Nguyễn Kiến Lâm cũng bình ổn lại.

Đỗ Thương Sinh nhìn Nguyễn Kiến Lâm, nhẹ giọng hỏi: “Chú đã đặt tên cho em bé chưa?”

Nguyễn Kiến Lâm lắc đầu: “Mẹ nó muốn tên nghe thanh thoát một chú, chú lại nghĩ con trai nên có tên nam tính mới hay, tốt nhất là có cảm giác làm việc đến nơi đến chốn. Chú cho rằng Nguyễn Dũng, Nguyễn Hạo đều hay, nhưng đều bị từ chối.” Nguyễn Kiến Lâm thở dài, vươn khoé miệng: “Phụ nữ thật khó hiểu.”

Đỗ Thương Sinh làm bộ trầm tư, nửa ngày mở miệng, đề nghị: “Nếu như vậy, cháu thấy Nguyễn Chỉ nghe rất hay.” Đỗ Thương Sinh quay đầu nhìn vào bức tường trắng ở phía đối diện, dường như quay về khoảnh khắc, khi tiểu quốc sư nói với anh tên thật của mình trước khi làm quốc sư.

Âm thanh dịu dàng đến bản thân cũng không phát hiện: “Dù văn chương sâu tựa biển, chỉ thương sinh linh trên giấy mà thôi.”

Nguyễn Kiến Lâm suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: “Hay, chú thấy rất hay.”

Hai người tiếp tục trò chuyện rất lâu, Đỗ Thương Sinh sống nhiều năm như vậy, muốn lấy lòng người rất dễ dàng. Nguyễn Kiến Lâm hoàn toàn không để ý mình đang nói chuyện với một đứa bé, người này còn luôn ở cạnh mình đợi vợ mình phẫu thuật.

Đến lúc bác sĩ ra khỏi phòng mổ nói câu “Mẹ con bình an.” Nguyễn Kiến Lâm cũng không để ý đến con trai, đi theo bác sĩ chăm sóc vợ mình còn đang ở trạng thái bán hôn mê.

Khi ông lấy lại tinh thần mới phát hiện Đỗ Thương Sinh đã rời đi.

Đỗ Thương Sinh đứng ở lối thoát hiểm của bệnh viện, xem hình ảnh bé con mới sinh mà OOC truyền vào di động cho mình.

Là bé Nguyễn Chỉ.

Đỗ Thương Sinh vuốt ve màn hình.

OOC không nhịn được chậc lưỡi: “Người ta là bạn trai hệ chó săn, bạn trai chó con các kiểu, anh thì đỉnh rồi, bạn trai hệ phụ thân.”

Đỗ Thương Sinh hơi híp mắt lại, không lên tiếng.

Sau khi OOC đưa Đỗ Thương Sinh và Hạt Hoài Ngọc đến hiện đại nó cũng không rời đi, mà vẫn luôn ở cùng Đỗ Thương Sinh, chờ bé Nguyễn Chỉ ra đời. Hệ thống nói, nó cũng có kỳ nghỉ, nó làm nhiệm vụ cùng Đỗ Thương Sinh sáu ngàn năm, bây giờ được nghỉ sáu trăm năm.

Giờ đây ở cùng Đỗ Thương Sinh, là nhân kỳ nghỉ ở cùng bạn bè.

Nhưng mà OOC cũng phải cúi người trước khoa học kỹ thuật, để tiện cho Đỗ Thương Sinh, OOC ở trong điện thoại.

Hai bên giờ đây là bạn bè thật sự. Không có ràng buộc ký chủ và hệ thống. Trò chuyện cũng vui vẻ hơn.

Nhưng như vậy cũng có khuyết điểm, là hai người bắt đầu ghét bỏ nhau, mỗi lần Đỗ Thương Sinh thấy lịch sử web của mình toàn mấy trang AV, không nhịn được cười lạnh trào phúng OOC.

Trở lại hiện đại thời gian thật quá chậm, Đỗ Thương Sinh cảm giác mình đã đợi nửa đời, nhưng thật ra mới sáu năm.

Anh xem weibo thấy gia đình Nguyễn Kiến Lâm đi Hương Sơn cắm trại, bèn chạy đến Hương Sơn.

OOC còn đặc biệt giúp anh trở về dáng vẻ của Tần Miện, xem thử tiểu quốc sư có nhớ được gì không.

Đáng tiếc, Nguyễn Chỉ ở Hương Sơn bị người chen lạc mất. Đỗ Thương Sinh đến trước một bước tìm thấy cậu, nhóc con đang ngồi dưới tàng cây ôm đầu khóc rống.

Thời tiếc cũng không tốt, mưa rào lả tả, lúc cậu nhìn anh, mắt bị nước mưa xối không mở lên nổi. Nhưng gương mặt đẹp đẽ này, đã có chút dáng vẻ tiểu quốc sư khi xưa.

Trường bào OOC biến ra cho Đỗ Thương Sinh bị nước mưa xối ướt, anh dẫn tiểu quốc sư tội nghiệp đi tìm một sơn động không người. Thay đồ trẻ em do OOC đưa cho, cùng cậu đợi đến khi trời trong.

Âm thanh của nhóc Nguyễn Chỉ còn mềm hơn Đỗ Thương Sinh đoán, cậu chớp chớp đôi mắt nhìn Đỗ Thương Sinh: “Anh trai, lúc trước em từng gặp anh chưa?”

Nhất thời Đỗ Thương Sinh thấy nghẹt thở, tay phải đặt sau lưng căng thẳng nắm ống tay áo: “Sao lại nói vậy?”

Nguyễn Chỉ ngẩng đầu nhìn anh: “Có cảm giác anh rất quen.”

Đỗ Thương Sinh không lên tiếng.

Chỉ là bỗng nhiên cảm giác mê tít mắt.

Cho dù không nhớ được anh là ai, nghe được câu này, cũng cảm thấy thoả mãn.

Tiếng nói bé con kiên định mà nghiêm túc: “Chắc là anh từng xuất hiện trong giấc mơ của em.” dừng một chút lại hỏi: “Anh là thần tiên sao?”

Đỗ Thương Sinh lắc đầu một cái: “Không phải, nhưng mà, anh sẽ bảo vệ em.”

Chờ mưa tạnh, Đỗ Thương Sinh dẫn cậu đến con đường nhỏ cách vợ chồng Nguyễn gia không xa, nhìn Nguyễn Chỉ chạy về phía vợ chồng Nguyễn Kiến Lâm đang gấp đến độ sắc mặt trắng bệch.

Bỗng nhiên cũng cảm giác.

Kỳ thực như vậy, cũng rất tốt.

Hết thảy đều rất tốt.

————

Tiếp đó Đỗ Thương Sinh tiếp tục trải qua ngày tháng OOC giúp anh nhớ lại thế giới trước đây, vừa làm ảnh đế, vừa chú ý tin tức của Nguyễn Chỉ.

Hôm nay thấy Nguyễn Chỉ lên hot search ở chương trình nào, ngày mai thấy Nguyễn Chỉ làm cộng đồng dậy sóng, hôm sau là xem minh tinh nào cọ nhiệt Nguyễn Chỉ. Không thì chính là “Lưu lượng tiểu sinh đang hot Nguyễn Chỉ sẽ tham gia phim XXXX.”

Trời mới biết anh đã mua nhà cách vách Nguyễn Chỉ, nhưng tới giờ vẫn không tìm đến nói chuyện trực tiếp.

Rõ ràng cùng ở trong giới giải trí, mà không có cơ hội cùng sân khấu!

Mắt thấy Nguyễn Chỉ sắp tốt nghiệp, số show tham gia cũng tăng lên, Đỗ Thương Sinh bèn nắm bắt cơ hội, để trống thời gian không nhận kịch bản, chờ đi cùng Nguyễn Chỉ.

Nhưng vào lúc này, một người bạn có quen biết với họ Nguyễn, gọi đến báo cho anh Nguyễn Chỉ bị vật trên trời rơi xuống đập trúng đầu, bỏ mình tại chỗ.

Nhất thời đầu óc Đỗ Thương Sinh trống rỗng, không biết nên phản ứng ra sao.

Đợi chờ nhiều năm, đến lúc đơm hoa kết trái lại gặp chuyện như vậy.

Anh không biết mình lái xe vọt tới hiện trường bằng cách nào, cũng không biết vợ chồng Nguyễn gia đến cạnh mình để làm chi.

Người bị đồ vật rơi xuống đập trúng đầu, dáng vẻ khó coi. Nhưng Đỗ Thương Sinh chăm chú nhìn Nguyễn Chỉ dần bị vải trắng phủ lên, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: “OOC..có thể, cứu em ấy không?”

Đỗ Thương Sinh hít sâu một cái: “Có thể dùng mạng của tao đổi.”

OOC đồng ý yêu cầu của Đỗ Thương Sinh nhưng nó có thêm một điều kiện, hi vọng Đỗ Thương Sinh tìm người làm cho nó một thân thể người máy có thể tự do khống chế. Thật ra đây cũng không phải là điều kiện tranh thủ lợi ích gì cho OOC, bởi vì trải qua cải tạo của nó, số mệnh Đỗ Thương Sinh đã khác xa người thường, có thể dài gấp đôi, gấp ba, coi như cho Nguyễn Chỉ sáu mươi năm, anh vẫn có thể sống thọ rồi chết tại nhà.

Mà chuyện tìm người chế tạo thân thể cho nó, Đỗ Thương Sinh đã muốn làm từ trước.

Sau khi thương lượng với Đỗ Thương Sinh, OOC tiến vào đầu Nguyễn Chỉ, điều chỉnh thời gian thế giới đến trước khi cậu xảy ra chuyện.

Nó đang trong kỳ nghỉ, không thể mang theo ký chủ du hành đến các thế giới, để Nguyễn Chỉ đảm nhận những nhân vật khác nhau, tiến hành những nhiệm vụ khác nhau, từ đó thu hoạch được phần thưởng giống Đỗ Thương Sinh lúc trước.

Chỉ có thể đem nội dung nhiệm vụ ở mỗi thế giới, cô đọng vào một thế giới nhỏ, để Nguyễn Chỉ ở trong đó đóng đủ các vai trong nhiệm vụ “Tính cách thiết lập” từ đó đổi đủ năng lượng trọng sinh từ chủ hệ thống.

Vì phòng ngừa lúc Nguyễn Chỉ hoàn thành nhiệm vụ, có một số “tính cách thiết lập” không phù hợp với hình tượng ngày thường của cậu trước công chúng, Đỗ Thương Sinh kiến nghị dùng tinh thần của mình tạo thành thế giới. OOC tạo ra kết nối tinh thần cho Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh, đưa vào trong tinh thần của Đỗ Thương Sinh.

Tuy rằng nếu như liên tiếp gặp sự cố Đỗ Thương Sinh có thể sẽ tử vong, nhưng như vậy thì cho dù Nguyễn Chỉ đóng vai gì, nói lời nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến thế giới chủ lưu, hoàn toàn là bảo vệ Nguyễn Chỉ, không để ảnh hưởng đến hiện thực của cậu.

Cho nên hôm ấy Nguyễn Chỉ ra cửa vứt rác, bỗng nhiên thấy gáy đâu đớn, vừa mở mắt ra đã thấy mình đứng trong một không gian đen thui.

Một bảng màu xanh lam tầm một mét vuông hiện trước mắt, văn tự lít nhít nhanh chóng lướt qua trên mặt bảng.

Nguyễn Chỉ còn chưa kịp nhìn rõ nội dung phía trên đã nghe thanh âm thiếu niên máy móc vang lên: “Ký chủ bị vật từ trên không rơi xuống xuyên thủng đại não, đã tử vong, bắt đầu chữa trị,…thành công, bắt đầu phụ thể.”

Ngay sau đó, tiếng nói của OOC tiếp tục vang lên: “Nguyễn Chỉ thân mến, xin chào. Tui là hệ thống phòng ngừa OOC bởi vì quá nhiều tác giả phá vỡ tính cách thiết lập, mà sinh ra, sứ mệnh chính là ngăn chặn tất cả hành vi OOC! Bắt đầu từ bây giờ, lời, kịch, tui, đưa, cho, cậu! Chỉ cần OOC, điện giật mất mạng nha ~bất quá xin yên tâm , dựa theo độ khó, chúng tui sẽ có phần thưởng tương xứng cho cậu nha ~ “

HẾT CHƯƠNG 78

CHƯƠNG 79

2 bình luận về “LLTS – Chương 78

Bình luận về bài viết này